The Miracle of Life - A man's touching story about how he had more than once wanted to abort his third child. It was through his wife's determination to keep the life inside of her that he now has an incredibly loving daughter. His wife, unfortunately, succumbed to the fatal illness that came with the pregnancy - but not until after the baby turned 3 years old. Through all his great loss and grief, it was this special child who did all she could to uplift his spirit. Filled with remorse, he silently apologized to his sweet daughter for ever entertaining the thought of rejecting the existence of such a beautiful being as she is.
Phép Mầu Của Sự Sống
Tác giả: Hạnh Phúc Mong Manh
Nguồn: Hướng Về Đại Hội Dân Chúa
Bác sĩ nói, nếu vợ tôi không bỏ đứa bé thì sẽ rất nguy hiểm, và có thể chết trong khi sinh, đứa bé sinh ra cũng không được khỏe mạnh nữa. Ông bác sĩ đọc ra một cái tên khoa học rất dài mà cả hai vợ chồng tôi đều không thể hiểu, chỉ biết rằng đó là một căn bệnh quái ác có thể sẽ cướp đi mạng sống của vợ và con tôi...
“Em tính sao ? Anh nghĩ phải bỏ thôi, chúng ta còn có hai đứa con nữa cũng đang rất cần em...” Vợ tôi không nói gì mà chỉ khóc, cô ấy khóc rất nhiều...
Vài ngày trôi qua, cô ấy dường như không nói câu nào. Bỗng nhiên vào một buổi sáng, tôi thức giấc đã thấy cô ấy dậy từ bao giờ, đang vui vẻ chuẩn bị bữa sáng cho gia đình. Như biết tôi đang đứng nhìn cô ấy từ đằng sau, vợ tôi quay lại mỉm cười và nói: “Anh đi rửa mặt đi rồi vào ăn sáng”. Bữa sáng thật ấm cúng và vui vẻ. Mọi người đều cảm thấy vui, chỉ có tôi cảm thấy có điều gì đó khác thường...
Tôi chuẩn bị đưa con đi học thì vợ tôi nói với theo: “Hôm nay anh đừng đi làm nhé, đưa con đi học rồi về em có chuyện muốn nói...” Linh tính mách bảo tôi sắp xảy ra một điều gì đó... Đưa con đi học xong tôi trở về nhà, vợ tôi đã ngồi ở phòng khách đợi tôi từ lúc nào. Thấy tôi cô ấy mỉm cười nói: “Anh vào đây, em có chuyện muốn nói với anh...” Tôi ngồi xuống và hỏi: “Chuyện gì vậy em ?” – “Anh ! Em đã quyết định rồi, em sẽ không bỏ đứa bé...”
Tôi tròn mắt nhìn cô ấy và cả người tôi bắt đầu nóng bừng lên rồi tái xanh đi... “Em đã suy nghĩ kỹ chưa vậy ?” – “Em suy nghĩ kỹ rồi, và em quyết định giữ lại đứa bé...” – “Như vậy là em chọn đứa bé mà bỏ bố con anh sao ?” – “Đứa bé cũng là con anh mà...” – “Nó sẽ không còn là con anh nữa khi nó cướp đi người anh yêu thương, em phải bỏ nó vì hai đứa nhỏ kia cũng cần có mẹ và anh cần có vợ, em hiểu không?” Tôi bắt đầu giận dữ và không làm chủ được bản thân... “Em xin lỗi, em đã quyết định rồi, đây cũng là con của anh và em, em không thể bỏ được. Hơn nữa, bác sĩ chỉ nói là có thể em sẽ chết, chứ đâu có nói chắc chắn là em sẽ chết đâu !” Tôi im lặng, vì biết mình không thể thay đổi được quyết định của cô ấy...
Sau lần đó chúng tôi có nhắc lại chuyện này một đôi lần, nhưng lần nào tôi cũng nhận được một ý chí quyết tâm hơn trước. Tôi không biết do đâu mà vợ tôi lại có được một sức mạnh đầy quả cảm như vậy. Và từ đó tôi không nhắc gì đến chuyện đó nữa...
Cô ấy dường như rất vui vẻ, như không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi biết cô ấy rất mệt nhọc trong những tháng cuối thai kỳ, và cô ấy đang phải cố gắng rất nhiều. Tôi thương cô ấy nhiều nhưng trong tôi cũng có không ít bực bội, đúng hơn là một thoáng ganh tỵ với chính đứa nhỏ chưa hề thấy mặt.
Một buổi tối, tôi bước vào phòng, đèn tắt, không gian tràn ngập âm thanh của bản nhạc Sonate Ánh Trăng của Beethoven. Tôi nghe có tiếng vợ tôi đang thì thầm ở góc phòng. Định thần, tôi lại thấy cô ấy đang xoa bụng, mỉm cười và nói chuyện với đứa bé. “Hãy cố gắng lên con nhé, cả hai mẹ con mình cùng cố gắng. Rồi sau ba sẽ hiểu thôi, ba sẽ thương con nhiều. Và con cũng phải thương ba nhiều nghe không? Vì mẹ cũng rất thương ba...” Có cái gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng và nhói trong tim, tôi biết tôi đã khóc. Tôi nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng và trở ra phòng khách ngồi...
Cái ngày chúng tôi hằng lo lắng đã tới, tôi đưa cô ấy vào bệnh viện, bác sĩ nói phải giải phẫu. Vợ tôi được đưa vào phòng mổ, tôi không đứng bên ngoài để chờ như thân nhân của các thai phụ khác, tôi quyết định tìm đến một ngôi Nhà Thờ ở gần bệnh viện. Ở đó tôi bắt đầu cầu nguyện xin Chúa thương. Nước mắt tôi hòa lẫn những giọt mồ hôi của lo sợ rơi xuống nền gạch hoa của Nhà Thờ. Pho tượng Chúa Giêsu trên cao vẫn đứng đó không một lời, Ngài chỉ nhìn tôi... Không biết Chúa có nghe thấy những gì tôi cầu nguyện không? Không biết trên đời này có thật sự có một phép mầu chăng?
Rồi cũng đến lúc phải quay trở lại bệnh viện. Tôi lê bước chân mệt mỏi pha lẫn sự bồn chồn hoang mang. Vừa đến trước cửa phòng mổ thì một bác sĩ mở cửa bước ra: “A ! Ông có phải là người nhà của... Thưa ông, vợ ông đã sinh một bé gái...” Không để bác sĩ dứt lời, tôi đã vội hỏi ngay: “Vợ tôi bây giờ ở đâu ?” – “Bà nhà đang ở cùng với cháu bé trong phòng hồi sức...”
Tôi hỏi thăm đường rồi chạy vội tới phòng Hồi Sức. Vợ tôi đôi mắt nhắm nghiền, da tái xanh, nhưng trên môi vẫn còn giữ nguyên nụ cười thanh thản, bên cạnh, đứa bé cũng đang ngủ ngoan như một thiên thần. Phép mầu đã xảy ra, không biết nhờ có tình yêu và lòng tin mạnh mẽ của vợ tôi, hay Chúa đã nghe được lời cầu nguyện của tôi? Có lẽ là vì cả hai! Suốt đời tôi sẽ không thể quên được điều kỳ diệu đã xảy ra này...
Thế rồi cuối cùng thì vợ tôi cũng phải ra đi vì căn bệnh quái ác với cái tên khoa học rất dài và khó nhớ nêu trên. Lúc ấy bé Út đã được 3 tuổi. Tôi đã thật sự suy sụp nhưng không ngờ, chính bé Út lại là người nâng đỡ tinh thần tôi. Bé Út rất giống vợ tôi, giống như một bản sao vậy. Hình như cả linh hồn của vợ tôi cùng ở lại trong bé Út?
Bé Út càng lớn càng hiếu thảo và thương tôi, bé luôn tìm cách làm tôi vui. Nhưng kể từ khi có bé Út, tôi vẫn luôn sống trong nỗi ân hận giày vò vì đã trót một lần khước từ đứa con tuyệt vời ấy, một lần tôi đã không muốn có mặt bé Út trên đời. Tất cả chỉ vì sự ích kỷ nhỏ nhen của bản thân.
Tôi muốn nói lên lời xin lỗi với bé Út, nhưng tôi đã không thể nói thành lời, vì mỗi khi tôi định nói, tim tôi lại đau nhói, cổ họng tôi lại nghẹn đắng... Bé Út ơi, ba xin lỗi con, hãy tha lỗi cho ba. Ba rất thương con như ba đã từng rất thương mẹ con...
http://huongvedaihoidanchua.net/baovesusong/4424.html
Phép Mầu Của Sự Sống
Tác giả: Hạnh Phúc Mong Manh
Nguồn: Hướng Về Đại Hội Dân Chúa
Bác sĩ nói, nếu vợ tôi không bỏ đứa bé thì sẽ rất nguy hiểm, và có thể chết trong khi sinh, đứa bé sinh ra cũng không được khỏe mạnh nữa. Ông bác sĩ đọc ra một cái tên khoa học rất dài mà cả hai vợ chồng tôi đều không thể hiểu, chỉ biết rằng đó là một căn bệnh quái ác có thể sẽ cướp đi mạng sống của vợ và con tôi...
“Em tính sao ? Anh nghĩ phải bỏ thôi, chúng ta còn có hai đứa con nữa cũng đang rất cần em...” Vợ tôi không nói gì mà chỉ khóc, cô ấy khóc rất nhiều...
Vài ngày trôi qua, cô ấy dường như không nói câu nào. Bỗng nhiên vào một buổi sáng, tôi thức giấc đã thấy cô ấy dậy từ bao giờ, đang vui vẻ chuẩn bị bữa sáng cho gia đình. Như biết tôi đang đứng nhìn cô ấy từ đằng sau, vợ tôi quay lại mỉm cười và nói: “Anh đi rửa mặt đi rồi vào ăn sáng”. Bữa sáng thật ấm cúng và vui vẻ. Mọi người đều cảm thấy vui, chỉ có tôi cảm thấy có điều gì đó khác thường...
Tôi chuẩn bị đưa con đi học thì vợ tôi nói với theo: “Hôm nay anh đừng đi làm nhé, đưa con đi học rồi về em có chuyện muốn nói...” Linh tính mách bảo tôi sắp xảy ra một điều gì đó... Đưa con đi học xong tôi trở về nhà, vợ tôi đã ngồi ở phòng khách đợi tôi từ lúc nào. Thấy tôi cô ấy mỉm cười nói: “Anh vào đây, em có chuyện muốn nói với anh...” Tôi ngồi xuống và hỏi: “Chuyện gì vậy em ?” – “Anh ! Em đã quyết định rồi, em sẽ không bỏ đứa bé...”
Tôi tròn mắt nhìn cô ấy và cả người tôi bắt đầu nóng bừng lên rồi tái xanh đi... “Em đã suy nghĩ kỹ chưa vậy ?” – “Em suy nghĩ kỹ rồi, và em quyết định giữ lại đứa bé...” – “Như vậy là em chọn đứa bé mà bỏ bố con anh sao ?” – “Đứa bé cũng là con anh mà...” – “Nó sẽ không còn là con anh nữa khi nó cướp đi người anh yêu thương, em phải bỏ nó vì hai đứa nhỏ kia cũng cần có mẹ và anh cần có vợ, em hiểu không?” Tôi bắt đầu giận dữ và không làm chủ được bản thân... “Em xin lỗi, em đã quyết định rồi, đây cũng là con của anh và em, em không thể bỏ được. Hơn nữa, bác sĩ chỉ nói là có thể em sẽ chết, chứ đâu có nói chắc chắn là em sẽ chết đâu !” Tôi im lặng, vì biết mình không thể thay đổi được quyết định của cô ấy...
Sau lần đó chúng tôi có nhắc lại chuyện này một đôi lần, nhưng lần nào tôi cũng nhận được một ý chí quyết tâm hơn trước. Tôi không biết do đâu mà vợ tôi lại có được một sức mạnh đầy quả cảm như vậy. Và từ đó tôi không nhắc gì đến chuyện đó nữa...
Cô ấy dường như rất vui vẻ, như không hề có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi biết cô ấy rất mệt nhọc trong những tháng cuối thai kỳ, và cô ấy đang phải cố gắng rất nhiều. Tôi thương cô ấy nhiều nhưng trong tôi cũng có không ít bực bội, đúng hơn là một thoáng ganh tỵ với chính đứa nhỏ chưa hề thấy mặt.
Một buổi tối, tôi bước vào phòng, đèn tắt, không gian tràn ngập âm thanh của bản nhạc Sonate Ánh Trăng của Beethoven. Tôi nghe có tiếng vợ tôi đang thì thầm ở góc phòng. Định thần, tôi lại thấy cô ấy đang xoa bụng, mỉm cười và nói chuyện với đứa bé. “Hãy cố gắng lên con nhé, cả hai mẹ con mình cùng cố gắng. Rồi sau ba sẽ hiểu thôi, ba sẽ thương con nhiều. Và con cũng phải thương ba nhiều nghe không? Vì mẹ cũng rất thương ba...” Có cái gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng và nhói trong tim, tôi biết tôi đã khóc. Tôi nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng và trở ra phòng khách ngồi...
Cái ngày chúng tôi hằng lo lắng đã tới, tôi đưa cô ấy vào bệnh viện, bác sĩ nói phải giải phẫu. Vợ tôi được đưa vào phòng mổ, tôi không đứng bên ngoài để chờ như thân nhân của các thai phụ khác, tôi quyết định tìm đến một ngôi Nhà Thờ ở gần bệnh viện. Ở đó tôi bắt đầu cầu nguyện xin Chúa thương. Nước mắt tôi hòa lẫn những giọt mồ hôi của lo sợ rơi xuống nền gạch hoa của Nhà Thờ. Pho tượng Chúa Giêsu trên cao vẫn đứng đó không một lời, Ngài chỉ nhìn tôi... Không biết Chúa có nghe thấy những gì tôi cầu nguyện không? Không biết trên đời này có thật sự có một phép mầu chăng?
Rồi cũng đến lúc phải quay trở lại bệnh viện. Tôi lê bước chân mệt mỏi pha lẫn sự bồn chồn hoang mang. Vừa đến trước cửa phòng mổ thì một bác sĩ mở cửa bước ra: “A ! Ông có phải là người nhà của... Thưa ông, vợ ông đã sinh một bé gái...” Không để bác sĩ dứt lời, tôi đã vội hỏi ngay: “Vợ tôi bây giờ ở đâu ?” – “Bà nhà đang ở cùng với cháu bé trong phòng hồi sức...”
Tôi hỏi thăm đường rồi chạy vội tới phòng Hồi Sức. Vợ tôi đôi mắt nhắm nghiền, da tái xanh, nhưng trên môi vẫn còn giữ nguyên nụ cười thanh thản, bên cạnh, đứa bé cũng đang ngủ ngoan như một thiên thần. Phép mầu đã xảy ra, không biết nhờ có tình yêu và lòng tin mạnh mẽ của vợ tôi, hay Chúa đã nghe được lời cầu nguyện của tôi? Có lẽ là vì cả hai! Suốt đời tôi sẽ không thể quên được điều kỳ diệu đã xảy ra này...
Thế rồi cuối cùng thì vợ tôi cũng phải ra đi vì căn bệnh quái ác với cái tên khoa học rất dài và khó nhớ nêu trên. Lúc ấy bé Út đã được 3 tuổi. Tôi đã thật sự suy sụp nhưng không ngờ, chính bé Út lại là người nâng đỡ tinh thần tôi. Bé Út rất giống vợ tôi, giống như một bản sao vậy. Hình như cả linh hồn của vợ tôi cùng ở lại trong bé Út?
Bé Út càng lớn càng hiếu thảo và thương tôi, bé luôn tìm cách làm tôi vui. Nhưng kể từ khi có bé Út, tôi vẫn luôn sống trong nỗi ân hận giày vò vì đã trót một lần khước từ đứa con tuyệt vời ấy, một lần tôi đã không muốn có mặt bé Út trên đời. Tất cả chỉ vì sự ích kỷ nhỏ nhen của bản thân.
Tôi muốn nói lên lời xin lỗi với bé Út, nhưng tôi đã không thể nói thành lời, vì mỗi khi tôi định nói, tim tôi lại đau nhói, cổ họng tôi lại nghẹn đắng... Bé Út ơi, ba xin lỗi con, hãy tha lỗi cho ba. Ba rất thương con như ba đã từng rất thương mẹ con...
http://huongvedaihoidanchua.net/baovesusong/4424.html
0 nhận xét:
Đăng nhận xét